Anh đã đi thật xa,
Trong cõi không người qua,
Đêm dường như giá lạnh,
Mộ anh chìm trong khói sương.
Ôm nỗi đau mình anh,
Ôm đắng cay mình anh,
Lặng lẽ nơi đây mình anh...
Em xót thương tình ta,
Đôi tóc xanh cần nhau,
Anh vội xa cõi đời,
Mình em lang thang khắp nơi.
Bao dấu yêu còn đâu,
Bao ước mơ còn đâu,
Âm dương là đường đôi ta...
ha.....ha....ha....ha....ha.....
ĐK:
Người ơi sao chẳng cho anh hi vọng,
Để anh bước qua cơn đau triền miên,
Ai nỡ cướp mất đi nụ cười trong sáng khi tuổi đời còn xanh.
Xin dấu đi những ánh mắt khinh miệt,
Xin hãy cho anh sống với thiên đường chúng ta.
Giờ đây anh đã ra đi muôn đời,
Còn bao nỗi đau quanh ta người ơi,
Xin hãy dang cánh tay người cho vui chút thêm mảnh đời u tối.
Khi chúng ta vẫn may mắn bên đời,
Đâu có ai muốn hiu hắt ôm trọn nỗi đau,
Người hãy thương cho phận người!
Trong cõi không người qua,
Đêm dường như giá lạnh,
Mộ anh chìm trong khói sương.
Ôm nỗi đau mình anh,
Ôm đắng cay mình anh,
Lặng lẽ nơi đây mình anh...
Em xót thương tình ta,
Đôi tóc xanh cần nhau,
Anh vội xa cõi đời,
Mình em lang thang khắp nơi.
Bao dấu yêu còn đâu,
Bao ước mơ còn đâu,
Âm dương là đường đôi ta...
ha.....ha....ha....ha....ha.....
ĐK:
Người ơi sao chẳng cho anh hi vọng,
Để anh bước qua cơn đau triền miên,
Ai nỡ cướp mất đi nụ cười trong sáng khi tuổi đời còn xanh.
Xin dấu đi những ánh mắt khinh miệt,
Xin hãy cho anh sống với thiên đường chúng ta.
Giờ đây anh đã ra đi muôn đời,
Còn bao nỗi đau quanh ta người ơi,
Xin hãy dang cánh tay người cho vui chút thêm mảnh đời u tối.
Khi chúng ta vẫn may mắn bên đời,
Đâu có ai muốn hiu hắt ôm trọn nỗi đau,
Người hãy thương cho phận người!